Thứ Tư, 30 tháng 5, 2018

SỐNG NHƯ NHỮNG LOÀI HOA

Không Giảng Đường Hè 2018 chia học viên thành 3 team với những nhiệm vụ khác nhau: Nhà Bếp, Lớp Học và Thiên Thần. Ban đầu tôi đầu quân cho đội Nhà Bếp để phụ bà Tồ già, nhưng ngó qua thấy Thiên Thần vắng lặng quá nên tôi lại dạt sang. Lúc đó tôi mới biết một thiên thần thì cần làm những gì: bay vòng vòng hái hoa bắt bướm này (không thích), chăm sóc những người khác cả về thể chất lấn tinh thần này (không thích luôn) :))
Thích hay không là một chuyện mà làm hay không là một chuyện khác. Trong buổi sáng đầu tiên thực hiện nhiệm vụ, tác phẩm Hoa Cục Gạch được đón nhận nồng nhiệt.
Giảng viên già tuyên bố thằng này không cần học nữa, cho nó tốt nghiệp sớm đi. Một ngày khoảng giữa khóa học, chị bạn ấm áp bảo: Cường xuất hiện như một vị thần, luôn đúng lúc người khác cần, mặc dù không nổi trội và ồn ào nhưng rất nhẹ nhàng và tinh tế. Đêm cuối, một thiên thần khác nhận xét: Ông là một thiên thần xuất sắc. Thực ra thì tôi chỉ làm tốt cho tôi, tôi thực hiện những điều tôi muốn theo những quy chuẩn riêng, và không may điều đó cũng tốt cho người khác. Cách sống ấy gọi là sống như những loài hoa (dại).
Những loài hoa dại sống vì những thúc đẩy bên trong chúng, kết thành hoa trái rải khắp mặt đất này, và con người may mắn ở giữa chúng, nhặt nhạnh được những hoa lợi đó. Những loài hoa sinh ra để chúng ta sử dụng, điều đó có thể đúng với những loài hoa do con người tạo ra, hoặc khi lấy con người làm trung tâm, làm đỉnh tháp rồi nhìn xuống muôn loài với thái độ ban phát. Bạn chọn sống kiểu nào? Giữa những loài hoa hay giẫm đạp lên chúng?
KGĐ
HCM, tháng 5, 2018
Planck.

CHỊ NHẶT

"Tại sao lại là chị?", "Tại sao lại là em?" "Tại sao lại là tôi?". Kha khá lần người khác đặt cho em câu hỏi đó, và em chưa có một câu trả lời cho đàng hoàng cho họ, vì chính em cũng bối rối. Giờ đây, câu trả lời dần lộ diện trong em, một câu trả lời cho phần lớn những câu hỏi ở trên, rằng đó chỉ là một sự ngẫu nhiên...
Sự ngẫu nhiên, người khác có thể gọi nó là duyên số hoặc định mệnh, đối với em là những quyết định nằm ngoài ý chí chủ quan của em. Nó đến từ miền vô thức trong em, hoặc từ những ý định vượt ngoài tầm hiểu biết của con người. Nó chẳng có một logic nào cả hoặc có thể nó có một cái lý rất vô lý mà em chưa hiểu được. Muốn hiểu được nó ít nhất phải để nó bộc lộ ra. Em đã chọn chị mà chẳng vì lý do gì cả, chẳng suy nghĩ và mong muốn gì trước. Có chăng mục đích của em chỉ là để sự ngẫu nhiên được biểu hiện. Em tiếp nhận mọi thứ xảy đến một cách đơn giản và hồn nhiên. Thế nên em "nhặt" được chị bên bờ biển, một cô gái Hà Nội có giọng nói quyền lực và vẻ mặt như muốn đánh nhau. Thế nhưng chị rất tuyệt vời! Có thể là ai trong KGĐ cũng đầy rẫy những điều thú vị. Nhưng em sẽ không đi tìm họ đâu, em đợi một sự ngẫu nhiên.
KGĐ Hè 2018.

HCM, tháng 5, 2018
Planck.

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2018

Không yêu xa số 5: DƯỚI MỘT MÁI NHÀ

Nhà em ở Dakmil, nhà anh cũng ở Dakmil, thế là chúng ta chung một nhà rồi :))

Đó là một mái nhà đặc biệt, mái nhà mà bao nhiêu nắng, bao nhiêu mưa đều xuyên qua hết. Những tia nắng xuyên qua bầu trời rất trong và rất xanh, chiếu lên mặt đất đỏ đậm, trù phú. Bầu trời yên bình và an toàn, anh thường hít thở những hơi thật nhẹ, thật sâu dưới bầu trời ấy. Phóng tầm mắt lên vời vợi, nền trời xanh đậm như chạm vào được, thật vô lý phải không? Phía xa xa là nương rẫy xanh tươi tựa vào những sườn đồi xếp san sát xa tới xanh mờ.

Rồi bầu trời cao vợi ấy có những lúc thật nặng nề bởi những đám mây đen đặc cuồn cuộn muốn đổ sập xuống, bắt đầu từ phía chân trời xa xôi phía Tây Nam. Những lúc như vậy, những đỉnh đồi bé nhỏ xa xôi chợt bừng sáng lên trên nền trời đen, sáng như lần cuối cùng vậy. Một tia chớp lan ra khắp bầu trời, những dòng nước xám như một dòng thác đổ xuống, thấy rõ được những sợi nước rủ xuống đang nuốt dần những miền đất. Cây cối xung quanh đột ngột reo lên bởi gió, phảng phất hơi mát từ một cơn dông đang tới.

Mùa đông đến, bầu trời xám xịt, những đám mây theo gió mùa kéo qua lớp lớp như đang hành quân. Gió lạnh siết lấy từng ngón tay. Có những ngày anh lặng im xuyên qua màn sương trắng ngập tràn thung lũng. Những hạt nước li ti đậu lại trên vải len, trắng muốt.

Người anh yêu, chắc hẳn em sẽ ở đâu đó dưới mái nhà ấy. Đôi mắt em phản chiếu bầu trời nơi ấy, bàn tay em đã hứng những giọt mưa nơi ấy, đôi chân em thấm đượm màu đất ấy… Em có thể cảm nhận và chấp nhận phần nào những biến động trong anh, những biến động đến từ những thế giới xa xôi. Và anh cũng sẽ làm điều đó. Chúng ta đã tìm thấy nhau chưa nhỉ?
#rìacủacaonguyên
Mùa mưa mới đang đến
HCM, tháng 4, 2018


Sâu trong giấc mơ

Sâu trong giấc mơ, có... ...một khu rừng chiều. Ánh sáng gần tắt lịm trong mây, dù mặt trời chưa lặn hẳn. Giữa đám cây gỗ lưa thưa, đứa...