BÔNG HOA TRÊN MẶT ĐẤT
Mấy
năm trước, vào độ tháng 3, tôi có một chuyến đi không định trước lên Đà Lạt. Ngồi
trên xe ngó ra ngoài cửa kính xem cảnh vật lướt qua, bất chợt người chung xe hỏi
tôi là lên Đà Lạt tôi sẽ đi đâu chơi. Tôi chột dạ. Ừ thì lên đó tôi ghé nhà người
quen, sau đó thì… tính tiếp. Rồi họ bảo là phải dạo bờ hồ, ghé chợ đêm, ăn bánh
tráng nướng, uống sữa đậu nành… mới biết Đà Lạt. Tôi cũng ậm ừ cho qua chuyện,
bởi tôi chưa có ý tưởng nào. Đúng hơn thì tôi cũng sẽ đi kiếm hồn Đà Lạt đấy,
nhưng tôi không nghĩ nó xuất phát từ những món ăn, những địa điểm check in như
người ta thường nói. Phải có thứ gì đó ẩn sâu dưới lớp văn hóa, xác định vẻ đẹp
của con người nơi đây. Bởi không có bánh tráng nướng nữa, không có chợ đêm nữa,
không có con người sống ở Đà Lạt nữa, thì miền đất ấy sẽ biến mất chăng? Không
đâu, miền đất tồn tại từ trước khi có con người hàng triệu năm, cư dân ở đấy lại
luôn thay đổi qua từng thời kỳ. Phải có yếu tố tự nhiên đặc biệt nào đó, khiến
cho người sống ở Đà Lạt lựa chọn những hành động của mình tô vẽ thêm cho ngôi
nhà của họ. Nhưng bí mật đó là gì, tìm kiếm nó ở đâu, cứ lên tới nơi tôi sẽ
tính.
Sáng
hôm sau, dậy sớm, tôi mò ra khỏi nhà đi dạo. Tôi lang thang trong một con đường
nhỏ ở ngoại ô thành phố. Trời mây mù bàng bạc, ánh bình minh xuyên qua không nổi.
Mưa phùn bay lâm râm, từng hạt mát lạnh chạm vào mặt tôi. Mới hôm qua tôi còn
trong cái nắng nóng mùa khô hừng hực ở Sài Gòn. Cảm giác thực sự khác biệt. Mọi
thứ, mọi người dường như vẫn ngủ yên, nhưng có thứ gì đó đã thức giấc, thu hút
ánh nhìn của tôi. Những bông bồ công anh cao ngang gối người, phô lên sắc vàng ấm
áp. Thật lạ, bông hoa thật cao và thật to, so với những chiếc lá bé nhỏ của nó
nằm sát mặt đất. Nhìn quanh quất, những cây bồ công anh khác cũng vậy, rồi thì
hoa hiên, hoa cúc, hoa hồng… và cơ man hoa dại khác. Chúng đều có những bông
hoa thật to và thật đẹp so với cùng loài mọc ở nơi khác. Làn mưa mát lạnh hắt
vào mặt tôi lần nữa. Tôi như bừng tỉnh, ngước mặt lên bầu trời cao mây xám đang
dần sáng lên. Khoảnh khắc ấy, tôi như một cái cây đắm mình trong miền đất này.
Nơi mà mọi điều kiện tự nhiên từ nắng, gió, mưa, nhiệt độ, không khí…đều dễ khiến
cho cây cối bung ra những tinh túy của nó: hoa trái. Điều ấy đã xảy ra hàng
ngày, hàng tháng, hằng năm, hằng bao thế hệ sống ở cao nguyên này từ trước khi
con người đặt chân đến. Con người đã nương theo những điều kiện tự nhiên ấy mà
xây dựng, tô vẽ thêm cho Đà Lạt.
Tâm
hồn ngập tràn những dịu mát, nhưng đây chỉ là lần ghé thăm thôi, nên tôi không
dám lưu luyến. Chỉ dặn lòng rằng mình sẽ còn trở lại, sẽ đắm sâu hơn vào miền đất
ấy.
HCM, 9/2017
Planck
Planck