Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

DẤU VẾT

Chương 1
Ngôi đền một buổi chiều, nằm lặng như tờ bên một đoạn được đường ít người qua lại. Cơn gió như những ngón tay thô bạo xuyên qua hàng muồng ven đường khiến cho hàng ngàn chiếc lá nhỏ vật vã lật lên, lật xuống, lật qua lại trông như hàng ngàn con bướm lấp lánh trong nắng nhạt. Liên tưởng giàu tính nghệ thuật, tôi bất chợt mỉm cười về điều đó, nó chẳng phù hợp lắm với tình cảnh của chúng tôi hiện tại. Có thể do tôi, kẻ “may mắn” có khả năng sống giữa các thế giới khác nhau, đã học được cách tỉnh táo sống vui vẻ trong mọi tình huống. Lắm lúc tôi tự hỏi tôi đang thực sống hay chỉ đang mơ? Là tôi đang mơ hay chính giấc mơ ấy là một thế giới sống? Lắm lúc tôi băn khoăn không biết tôi đang sống trong thế giới nào khi mà các hình ảnh, âm thanh, biểu tượng kỳ dị kéo qua trước mắt tôi, lúc nhanh, lúc chậm. Tất cả chúng như đang muốn nói một điều gì đó, gửi gắm một thông điệp nào đó, kể một câu chuyện gì đó cho tôi. Vừa kỳ bí, ẩn khuất, vừa hấp dẫn xa lạ lại có những nét tương đồng đến khó tin. Tôi bối rối giữa cái tốt, cái xấu, thiên đường, hạ ngục... Tất cả những thứ đó cuộn xoắn lại với nhau, thách thức sự nhận thức của con người. Hơn ai hết, tôi dặn mình không được chao đảo, phải giữ niềm tin vào chính mình và hành động vì niềm tin đó. Tôi sẽ dành hết tâm lực để chống lại những điều tôi cho là xấu. 
Cô bạn đồng hành của tôi có vẻ cũng chẳng khác tôi là bao. Nhiệt huyết và sức trẻ hừng hực khiến cô còn tỉnh và háo hức hơn cả tôi nữa. Đôi mắt to, nụ cười tươi sáng và khuôn mặt phúc hậu, bởi ai và từ lúc nào cô gái ấy bước chân vào những chuyện quái quỷ này. Thôi chuyện đó khi khác quan tâm. Vấn đề bây giờ nằm ở cái miếu thờ bỏ hoang này.
Các dấu hiệu, chỉ dẫn, giấc mơ và những chuyện lạ dạo gần đây đã gọi tên cái ngôi đền này. Dừng lại trên hiên cửa, đặt cái ba lô lỉnh kỉnh đồ đạc xuống, chúng tôi đưa mắt nhìn chung quanh, ngó vào bên trong rồi đưa mắt nhìn nhau. Cả hai ý thức được có những điều đáng sợ đang chờ mình ở phía trước, bởi chúng tôi đang bắt đầu một công việc mà mỗi khi nghĩ tới thôi tôi cũng đã lạnh sống lưng: Truy tìm giấu vết quỷ dữ.

(còn nữa…)
-----------------------
Chương cuối

Mọi thứ đang được kiểm tra lần cuối. Máy móc, đường truyền, các nguồn năng lượng, từng nhóm người đang kiểm tra lại tiến trình lần cuối cùng trước khi khởi động hệ thống. Cũng ngay tại ngôi đền này nhiều năm trước, cô gái này và tôi đã khởi sự với những dấu vết đầu tiên. Từ đó, chúng tôi đã lần theo, xác nhận sự nguy hiểm và vô hiệu hoá nhiều lực lượng thần bí. Con đường đó mỗi lúc một rõ ràng, càng lúc càng đông vui. Nhiều đồng đội, nhó, tổ chức đã xuất hiện, góp công sức vào công cuộc này. Để rồi hôm nay, chúng ta đi đến hồi kết.
Những sinh vật huyền bí và cổ xưa nhất đã bị dồn lại khu vực này. Hệ thống đồ sộ bao quanh ngôi đền có nhiệm vụ khuyếch đại năng lượng, kéo ác quỷ vào trong ngôi đền. Hạt nhân của cỗ máy, cũng là chốt chặn cuối cùng khoá cánh cổng quỷ dữ tràn vào thế giới thực, không ai khác ngoài chính người đã khám phá ra cánh cổng ấy. Tôi không cảm thấy quá nhiều áp lực. Mặc dù mọi thứ đã khác đi rất nhiều so với lúc ban đầu, nhưng bên trong tôi vẫn thế. Chống lại cái ác là nhiệm vụ của tôi. Và phía sau cái ác còn có điều gì nữa? Một gợn sóng nhỏ lay nhẹ đại dương lòng tôi.
Cô gái cất tiếng đưa tôi quay lại với thực tại. Tôi nhìn người phụ tá can trường lần nữa trước khi bắt đầu. Khởi động máy phát điện, kết nối tâm trí, phát năng lượng, khuyếch đại tín hiệu... Mọi việc thật hoàn hảo...
----
Trên màn hình điều khiển, hàng chục ác quỷ đã bị kéo về ngôi đền. Bước tiếp theo là đẩy chúng vào cánh cổng địa ngục, rồi tâm trí anh trai sẽ khoá nó lại. Năng lượng vô cùng lớn sẽ xuyên qua, tập trung vào anh ấy. Anh trai chưa từng chịu đựng giới hạn lớn như vậy. Tôi đã rất lo lắng chp anh và ngỏ ý san sẻ gánh nặng này. Nhưng chỉ cười và trả lời rằng: Không được, một cách rất bình tĩnh. Điều tôi có thề làm bây giờ chỉ là đứng nhìn từ bên ngoài và cầu mong sự bình an.
Quả cầu năng lượng đang dần thu nhỏ lại. Từ một căn nhà, tới một gian phòng, và giờ đây chỉ còn bao quanh anh trai thôi. Các ác quỷ đè vào nhau, ra sức vùng vẫy để thoát ra. Mật độ năng lượng vẫn đang tăng đều, còn quả cầu càng nhỏ lại. Bất ngờ, năng lượng tăng nhanh dần đều, trong khi kích thước quả cầu  vẫn như cũ. Có chuyện gì đó không ổn bên trong...
Tôi la lên nhờ mọi người kiểm tra lại các thông số. Nguồn năng lượng cấp vẫn ổn định, nhưng các chỉ số ghi nhận được đang thay đổi một cách cực đoan. Dừng lại, phải dừng lại ngay, anh trai vẫn đang nằm trọn trong quả cầu đó. Lao vào máy chủ, tôi hạ năng lượng nguồn, giảm áp lực, cố phân tán quả cầu. Nhưng thật khó hiểu, quả cầu mở rộng mạnh mẽ còn hệ thống mất kiểm soát, chạy theo hướng ngược lại với yêu cầu. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hệ thống quá tải, rồi đột ngột sập. Quả cầu bùng nổ. Rất nhiều người choáng váng, bất tỉnh. Màn hình bật sáng. Không còn dấu vết nào của ác quỷ hay của cánh cổng. Thành công rồi! Những người còn lại nhận thấy điều đó và la lên, ôm nhau mừng rỡ. Tôi đảo mắt nhìn quanh và tìm thấy anh trai, đã bị đẩy văng xa mấy mét, tới một bức tường. Khuôn mặt anh tái sạm, đôi mắt mở vô hồn, rồi anh rơi vào cơn hôn mê...
----
Một năm trôi qua, như thường lệ vào mỗi sáng thứ 7, tôi ghé thăm anh trai ở nhà riêng. Người lui tới thăm nom đã thưa dần. Chỉ còn cha mẹ anh và tôi, hy vọng anh ấy sẽ quay lại. 

Thứ Hai, 2 tháng 10, 2017

THỀ SẼ KHÔNG YÊU XA - Số 1

THỀ SẼ KHÔNG YÊU XA… - Số 1

Không biết mọi người đã trải qua cái cảm giác nhìn vào màn hình, chờ đợi thông tin từ nơi xa xôi, với bao nhiêu mệt mỏi, bực dọc, uất ức. Trong phút chốc chỉ muốn tác động vật lý vào màn ánh sáng lạnh tanh kia. Trong phút chốc cảm thấy mình nhỏ bé, đơn độc, thấy cả thế giới chỉ có một mình với cả đống bùi nhùi. Tin nhắn, email, skype… chẳng đủ để giúp thoát ra tất cả những cảm xúc đang dồn nén trong người. Giống như là yêu xa vậy, chắc vậy. “Mình sẽ đập vô mặt ai đó, ngay khi gặp, phải rồi! Đập vô mặt nó”. Nhưng mà nó là ai? Tất cả mọi thứ nhạt nhòa. Những lần gặp đếm trên đầu ngón tay, thậm chí nhiều người chỉ nhắn tin qua quýt. Không một lần nói chuyện ra hồn, không một cái bắt tay, không rõ da ngăm hay trắng… và nhất là chưa từng nhìn vào mắt nhau. Tôi cần một con người thật. Tôi biết gì về họ. Chúng ta chỉ đơn giản là không quen. Thế mà hành hạ nhau bao nhiêu ngày tháng, vẫn đáng đập vô mặt nhau lắm chứ.
Vậy mà đến lúc gặp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Đã chẳng đánh nhau rồi lại còn nhìn nhau tựa như quen lâu rồi vậy. Nói với nhau, lắng nghe nhau, đồng cảm với nhau, tôn trọng nhau, cười, khóc rồi ôm lấy nhau nữa chứ. Tự nhiên cảm thấy mình dễ dãi ghê. Chuyện kết thúc như cổ tích vậy ư? Đương nhiên là không rồi. Gặp nhau chỉ là một khoảnh khắc trong cả cuộc đời dài dằng dặc. Lúc chia tay tôi chẳng dám đòi hỏi nhiều và cũng chẳng dám hứa hẹn gì lớn lao. Mỗi người có công việc, những mối bận tâm và khoảng thời gian ngồi bần thần nhớ về nhau không giống nhau. Thế nên chúng ta dần dần lệch nhịp với nhau. Nhưng đừng buồn, đừng hụt hẫng hay mất niềm tin. Hãy tin rằng ở đâu đó xa xôi, nửa đêm hoặc chiều tà, có người đang nhớ về bạn. Hãy nhớ rằng khi những giá trị đã kết nối chúng ta lại với nhau chưa mất đi trong lòng chúng ta, thì có lúc ta sẽ quay trở lại lần nữa.

Dòng đời hợp rồi chia
Hoa kia chừng tan mất.
Nếu có lòng với nhau
Sẽ có ngày gặp lại.
Thề sẽ không yêu xa…
…lần nào nữa.
#TNYS2017
Dakmil, August 21, 2017
Planck.

Linh Trung ngày mưa...

Linh Trung ngày mưa...
Lúc ấy là tầm đầu tháng 4, trước những biến cố khiến tôi đánh thức con quỷ trong người tôi, tức là tôi vẫn còn yêu đời tới mức khó ưa luôn. Nhờ vậy mà mấy bài tập dễ thương của Hoá Lý 1 không giữ nổi tôi trong cái phòng bé xíu. Ngoài kia, những cơn mưa dầm nhẹ nhàng nhoà lên những tán cây nhiều năm tuổi của ngôi trường Tự Nhiên thú vị hơn nhiều. Đứng trên hành lang lầu 3, hứng những giọt mưa nhỏ mát lạnh ngay buổi sáng hiếm thấy của HCM, tôi cảm được những điều thân thuộc mà xa xôi. Không phải với lý do như tôi, có thể bởi không khí dịu mát và tán rừng lá kim che mờ tòa nhà kính cũng "nhiều năm tuổi" kia gợi cảm giác royal miền ôn đới mà cô bạn ồn ào của tôi trong phút chốc lặng và thắm thấy lạ. (T cũng đoán mò vậy thôi nhưng t nhìn m thế này ko quen tí nào. Nên t lùi lại và chộp lấy khoảnh khắc đó).
Chỗ này là một trong số nhiều góc yêu thích của tôi ở ngôi trường này. Cái trường gì đâu mà giống như vườn hoa, công viên, khu rừng ấy, đúng tự nhiên. Tới mức mà có một bãi cỏ thôi, bãi cỏ ấy người ta trồng cỏ vào và cắt tỉa thường xuyên, cũng ẩn giấu cả chục loài hoa dại nhỏ bé và khiêm tốn. Hàng ngàn người đi qua, không rõ mấy mươi người liếc nhìn nhưng chắc chắn có hai đứa ngồi xuống, đếm từng bông hoa, xem từng loài cây lạ và chém gió rung rinh cả những cây cổ thụ suốt một buổi sáng (nhớ đừng vô rừng với t, m ko về nổi đâu :)).
Ngôi trường còn nhiều góc mà tôi chưa kịp khám phá, chưa kịp cảm nhận. Hai năm học ở đó cũng có bao người chưa nói chuyện đủ nhiều để hiểu nhau hơn. Chẳng dám ham nhiều, có duyên thì sẽ có cơ hội khác. Cứ trân trọng những gì mình đã có vậy.

Tạm biệt Linh Trung.

“Giờ thì em như sương mai…”

HCM, October 10, 2017.
“Giờ thì em như sương mai…”

Mùa khô 2016 – 2017, lần đầu tiên tôi đi Tà Đùng. Đi sớm để đón bình minh, ý định ban đầu là vậy. Ai biết được sương mù nó nhiều như thế. Sương tràn qua từ rừng núi, cuộn thành những đám mây đổ đầy thung lũng hồ, rồi sôi lên, tỏa ra khắp không gian, che luôn dãy núi xa xa cùng với mặt trời vừa nhô lên ở đó. Sương ào đến chỗ chúng tôi đứng, bao bao lấy chúng tôi bằng vô số hạt nước li ti mát lạnh. Cả đất trời trắng xóa. Thôi thì chờ sương tan ta sẽ thấy được mặt hồ dưới xa. Thế là chúng tôi chờ, chờ hoài, chờ tới giữa trưa luôn. Cạn lời.
Thế còn sương mai, như thế nào mới gọi là sương mai? Mùa mưa năm nào đó không nhớ rõ, tôi rời nhà từ lúc tối thui, chỉ có vài vệt đỏ hồng ở chân trời phía đông. Tôi đi lòng vòng, đi tới ngọn đồi cao nhất vùng. Đây là một đồi hoang, một thảo nguyên xanh xanh mà tôi rất thích, nhưng chưa bao giờ tôi tới đây sớm như vậy. Lúc tôi vừa tới thì mặt trời cũng vừa tỏ rõ. Thật lạ lùng. Tràn ngập trong mắt tôi không chỉ có ánh sáng mà còn có một làn hơi nước mỏng nhẹ, là là cây cối. Hơi ẩm mùa mưa ban đêm gặp lạnh đọng lại trên cây cỏ, sáng mai mặt trời lên thì khẽ bay lên như một làn khói. Mặt trời lên, sưởi ấm đêm lạnh, đánh thức sương mai. Sương mai lại làm ánh mặt trời lung linh, huyền ảo, mát mẻ và nhẹ nhàng tới lạ. Một khoảnh khắc thần tiên. Mặt trời lên cao hơn, tỏa thêm ánh nắng ấm áp ôm lấy sương mai. Sương cũng bay lên, đón lấy ánh nắng ấm. Rồi chợt! Sương mai tan biến! Chỉ còn mặt trời chói lòa trên nền trời xanh ngắt, chỉ còn ánh sáng bắt đầu thiêu đốt thảo nguyên. Nghe cũng khá là buồn. Tự nhiên ngộ ra lời hát của anh Tạ Quang Thắng trong Vội vàng:
“Giờ thì em như sương mai
Trên lá rớt rơi ngoài hiên
Vì lòng anh vương chút nắng
Nên ta cứ mãi xa nhau ’’.

#rìacủacaonguyên

Sâu trong giấc mơ

Sâu trong giấc mơ, có... ...một khu rừng chiều. Ánh sáng gần tắt lịm trong mây, dù mặt trời chưa lặn hẳn. Giữa đám cây gỗ lưa thưa, đứa...