Chương 1
Ngôi đền một buổi chiều, nằm lặng
như tờ bên một đoạn được đường ít người qua lại. Cơn gió như những ngón tay
thô bạo xuyên qua hàng muồng ven đường khiến cho hàng ngàn chiếc lá nhỏ vật vã
lật lên, lật xuống, lật qua lại trông như hàng ngàn con bướm lấp lánh trong nắng
nhạt. Liên tưởng giàu tính nghệ thuật, tôi bất chợt mỉm cười về điều đó, nó chẳng
phù hợp lắm với tình cảnh của chúng tôi hiện tại. Có thể do tôi, kẻ “may mắn” có
khả năng sống giữa các thế giới khác nhau, đã học được cách tỉnh táo sống vui vẻ
trong mọi tình huống. Lắm lúc tôi tự hỏi tôi đang thực sống hay chỉ đang mơ? Là
tôi đang mơ hay chính giấc mơ ấy là một thế giới sống? Lắm lúc tôi băn khoăn
không biết tôi đang sống trong thế giới nào khi mà các hình ảnh, âm thanh, biểu
tượng kỳ dị kéo qua trước mắt tôi, lúc nhanh, lúc chậm. Tất cả chúng như đang
muốn nói một điều gì đó, gửi gắm một thông điệp nào đó, kể một câu chuyện gì đó
cho tôi. Vừa kỳ bí, ẩn khuất, vừa hấp dẫn xa lạ lại có những nét tương đồng đến
khó tin. Tôi bối rối giữa cái tốt, cái xấu, thiên đường, hạ ngục... Tất cả những
thứ đó cuộn xoắn lại với nhau, thách thức sự nhận thức của con người. Hơn ai hết,
tôi dặn mình không được chao đảo, phải giữ niềm tin vào chính mình và hành động
vì niềm tin đó. Tôi sẽ dành hết tâm lực để chống lại những điều tôi cho là xấu.
Cô bạn đồng hành của tôi có vẻ cũng chẳng khác tôi là bao. Nhiệt huyết và sức
trẻ hừng hực khiến cô còn tỉnh và háo hức hơn cả tôi nữa. Đôi mắt to, nụ cười
tươi sáng và khuôn mặt phúc hậu, bởi ai và từ lúc nào cô gái ấy bước chân vào
những chuyện quái quỷ này. Thôi chuyện đó khi khác quan tâm. Vấn đề bây giờ nằm
ở cái miếu thờ bỏ hoang này.
Các dấu hiệu, chỉ dẫn, giấc mơ và
những chuyện lạ dạo gần đây đã gọi tên
cái ngôi đền này. Dừng lại trên hiên cửa, đặt cái ba lô lỉnh kỉnh đồ đạc xuống,
chúng tôi đưa mắt nhìn chung quanh, ngó vào bên trong rồi đưa mắt nhìn nhau. Cả
hai ý thức được có những điều đáng sợ đang chờ mình ở phía trước, bởi chúng
tôi đang bắt đầu một công việc mà mỗi khi nghĩ tới thôi tôi cũng đã lạnh sống
lưng: Truy tìm giấu vết quỷ dữ.
(còn nữa…)
-----------------------
Chương cuối
Mọi thứ đang được kiểm tra lần cuối. Máy móc, đường truyền, các nguồn năng lượng, từng nhóm người đang kiểm tra lại tiến trình lần cuối cùng trước khi khởi động hệ thống. Cũng ngay tại ngôi đền này nhiều năm trước, cô gái này và tôi đã khởi sự với những dấu vết đầu tiên. Từ đó, chúng tôi đã lần theo, xác nhận sự nguy hiểm và vô hiệu hoá nhiều lực lượng thần bí. Con đường đó mỗi lúc một rõ ràng, càng lúc càng đông vui. Nhiều đồng đội, nhó, tổ chức đã xuất hiện, góp công sức vào công cuộc này. Để rồi hôm nay, chúng ta đi đến hồi kết.
Những sinh vật huyền bí và cổ xưa nhất đã bị dồn lại khu vực này. Hệ thống đồ sộ bao quanh ngôi đền có nhiệm vụ khuyếch đại năng lượng, kéo ác quỷ vào trong ngôi đền. Hạt nhân của cỗ máy, cũng là chốt chặn cuối cùng khoá cánh cổng quỷ dữ tràn vào thế giới thực, không ai khác ngoài chính người đã khám phá ra cánh cổng ấy. Tôi không cảm thấy quá nhiều áp lực. Mặc dù mọi thứ đã khác đi rất nhiều so với lúc ban đầu, nhưng bên trong tôi vẫn thế. Chống lại cái ác là nhiệm vụ của tôi. Và phía sau cái ác còn có điều gì nữa? Một gợn sóng nhỏ lay nhẹ đại dương lòng tôi.
Cô gái cất tiếng đưa tôi quay lại với thực tại. Tôi nhìn người phụ tá can trường lần nữa trước khi bắt đầu. Khởi động máy phát điện, kết nối tâm trí, phát năng lượng, khuyếch đại tín hiệu... Mọi việc thật hoàn hảo...
----
Trên màn hình điều khiển, hàng chục ác quỷ đã bị kéo về ngôi đền. Bước tiếp theo là đẩy chúng vào cánh cổng địa ngục, rồi tâm trí anh trai sẽ khoá nó lại. Năng lượng vô cùng lớn sẽ xuyên qua, tập trung vào anh ấy. Anh trai chưa từng chịu đựng giới hạn lớn như vậy. Tôi đã rất lo lắng chp anh và ngỏ ý san sẻ gánh nặng này. Nhưng chỉ cười và trả lời rằng: Không được, một cách rất bình tĩnh. Điều tôi có thề làm bây giờ chỉ là đứng nhìn từ bên ngoài và cầu mong sự bình an.
Quả cầu năng lượng đang dần thu nhỏ lại. Từ một căn nhà, tới một gian phòng, và giờ đây chỉ còn bao quanh anh trai thôi. Các ác quỷ đè vào nhau, ra sức vùng vẫy để thoát ra. Mật độ năng lượng vẫn đang tăng đều, còn quả cầu càng nhỏ lại. Bất ngờ, năng lượng tăng nhanh dần đều, trong khi kích thước quả cầu vẫn như cũ. Có chuyện gì đó không ổn bên trong...
Tôi la lên nhờ mọi người kiểm tra lại các thông số. Nguồn năng lượng cấp vẫn ổn định, nhưng các chỉ số ghi nhận được đang thay đổi một cách cực đoan. Dừng lại, phải dừng lại ngay, anh trai vẫn đang nằm trọn trong quả cầu đó. Lao vào máy chủ, tôi hạ năng lượng nguồn, giảm áp lực, cố phân tán quả cầu. Nhưng thật khó hiểu, quả cầu mở rộng mạnh mẽ còn hệ thống mất kiểm soát, chạy theo hướng ngược lại với yêu cầu. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hệ thống quá tải, rồi đột ngột sập. Quả cầu bùng nổ. Rất nhiều người choáng váng, bất tỉnh. Màn hình bật sáng. Không còn dấu vết nào của ác quỷ hay của cánh cổng. Thành công rồi! Những người còn lại nhận thấy điều đó và la lên, ôm nhau mừng rỡ. Tôi đảo mắt nhìn quanh và tìm thấy anh trai, đã bị đẩy văng xa mấy mét, tới một bức tường. Khuôn mặt anh tái sạm, đôi mắt mở vô hồn, rồi anh rơi vào cơn hôn mê...
----
Một năm trôi qua, như thường lệ vào mỗi sáng thứ 7, tôi ghé thăm anh trai ở nhà riêng. Người lui tới thăm nom đã thưa dần. Chỉ còn cha mẹ anh và tôi, hy vọng anh ấy sẽ quay lại.