Linh Trung ngày mưa...
Lúc ấy là tầm đầu tháng 4, trước những biến cố
khiến tôi đánh thức con quỷ trong người tôi, tức là tôi vẫn còn yêu đời tới mức
khó ưa luôn. Nhờ vậy mà mấy bài tập dễ thương của Hoá Lý 1 không giữ nổi tôi
trong cái phòng bé xíu. Ngoài kia, những cơn mưa dầm nhẹ nhàng nhoà lên những
tán cây nhiều năm tuổi của ngôi trường Tự Nhiên thú vị hơn nhiều. Đứng trên
hành lang lầu 3, hứng những giọt mưa nhỏ mát lạnh ngay buổi sáng hiếm thấy của
HCM, tôi cảm được những điều thân thuộc mà xa xôi. Không phải với lý do như
tôi, có thể bởi không khí dịu mát và tán rừng lá kim che mờ tòa nhà kính cũng
"nhiều năm tuổi" kia gợi cảm giác royal miền ôn đới mà cô bạn ồn ào của
tôi trong phút chốc lặng và thắm thấy lạ. (T cũng đoán mò vậy thôi nhưng t nhìn
m thế này ko quen tí nào. Nên t lùi lại và chộp lấy khoảnh khắc đó).
Chỗ này là một trong số nhiều góc yêu thích của
tôi ở ngôi trường này. Cái trường gì đâu mà giống như vườn hoa, công viên, khu
rừng ấy, đúng tự nhiên. Tới mức mà có một bãi cỏ thôi, bãi cỏ ấy người ta trồng
cỏ vào và cắt tỉa thường xuyên, cũng ẩn giấu cả chục loài hoa dại nhỏ bé và
khiêm tốn. Hàng ngàn người đi qua, không rõ mấy mươi người liếc nhìn nhưng chắc
chắn có hai đứa ngồi xuống, đếm từng bông hoa, xem từng loài cây lạ và chém gió
rung rinh cả những cây cổ thụ suốt một buổi sáng (nhớ đừng vô rừng với t, m ko
về nổi đâu :)).
Ngôi trường còn nhiều góc mà tôi chưa kịp khám
phá, chưa kịp cảm nhận. Hai năm học ở đó cũng có bao người chưa nói chuyện đủ
nhiều để hiểu nhau hơn. Chẳng dám ham nhiều, có duyên thì sẽ có cơ hội khác. Cứ
trân trọng những gì mình đã có vậy.
Tạm biệt Linh Trung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét