HCM, October 10, 2017.
“Giờ thì em như sương mai…”
Mùa khô 2016 – 2017, lần đầu tiên
tôi đi Tà Đùng. Đi sớm để đón bình minh, ý định ban đầu là vậy. Ai biết được
sương mù nó nhiều như thế. Sương tràn qua từ rừng núi, cuộn thành những đám mây
đổ đầy thung lũng hồ, rồi sôi lên, tỏa ra khắp không gian, che luôn dãy núi xa
xa cùng với mặt trời vừa nhô lên ở đó. Sương ào đến chỗ chúng tôi đứng, bao bao
lấy chúng tôi bằng vô số hạt nước li ti mát lạnh. Cả đất trời trắng xóa. Thôi
thì chờ sương tan ta sẽ thấy được mặt hồ dưới xa. Thế là chúng tôi chờ, chờ
hoài, chờ tới giữa trưa luôn. Cạn lời.
Thế còn sương mai, như thế nào mới
gọi là sương mai? Mùa mưa năm nào đó không nhớ rõ, tôi rời nhà từ lúc tối thui,
chỉ có vài vệt đỏ hồng ở chân trời phía đông. Tôi đi lòng vòng, đi tới ngọn đồi
cao nhất vùng. Đây là một đồi hoang, một thảo nguyên xanh xanh mà tôi rất
thích, nhưng chưa bao giờ tôi tới đây sớm như vậy. Lúc tôi vừa tới thì mặt trời
cũng vừa tỏ rõ. Thật lạ lùng. Tràn ngập trong mắt tôi không chỉ có ánh sáng mà
còn có một làn hơi nước mỏng nhẹ, là là cây cối. Hơi ẩm mùa mưa ban đêm gặp lạnh
đọng lại trên cây cỏ, sáng mai mặt trời lên thì khẽ bay lên như một làn khói. Mặt
trời lên, sưởi ấm đêm lạnh, đánh thức sương mai. Sương mai lại làm ánh mặt trời
lung linh, huyền ảo, mát mẻ và nhẹ nhàng tới lạ. Một khoảnh khắc thần tiên. Mặt
trời lên cao hơn, tỏa thêm ánh nắng ấm áp ôm lấy sương mai. Sương cũng bay lên,
đón lấy ánh nắng ấm. Rồi chợt! Sương mai tan biến! Chỉ còn mặt trời chói lòa
trên nền trời xanh ngắt, chỉ còn ánh sáng bắt đầu thiêu đốt thảo nguyên. Nghe
cũng khá là buồn. Tự nhiên ngộ ra lời hát của anh Tạ Quang Thắng trong Vội
vàng:
“Giờ thì em như sương mai
Trên lá rớt rơi ngoài hiên
Vì lòng anh vương chút nắng
Nên ta cứ mãi xa nhau ’’.
Trên lá rớt rơi ngoài hiên
Vì lòng anh vương chút nắng
Nên ta cứ mãi xa nhau ’’.
#rìacủacaonguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét